Cảm nhận nghề giáo viên

Trong chuyến hành trình cùng quý thầy cô và các em học sinh 12 về Quảng Trị đến nghĩa trang quốc gia đường 9 và tham quan Thành Cổ Quảng Trị nơi không biết bao nhiêu máu xương đã đổ xuống cho độc lập tự do của Tổ Quốc. Tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần những giọt nước mắt của những người mẹ, người phụ nữ Việt Nam trong những năm tháng dân tộc ta đánh Mỹ. Những giọt nước mắt của các em học sinh hôm nay rơi xuống Thành Cổ khi nghe nói về sự hy sinh của các chiến sĩ đã ngã xuống trong mùa hè đỏ lửa 1972, đo là kết quả của chuyến đi mà quý thầy cô hằng mong đợi ở các em. Chúng tôi tin rằng các em sẽ nối tiếp cha anh gìn giữ đất nước này để sự hy sinh của hôm qua không uổng phí. Xin tặng quý thầy cô và các em học sinh trường PTDT NT Tỉnh cảm nhận của mình sau chuyến đi.
VỀ NGUỒN
Đến với các anh là trở về nguồn cội
Bầu trời cao xanh thăm thẳm đại ngàn
Chưa muốn rời xa mà chân đành bước vội
Nấm đất anh nằm cỏ xanh non tơ
Em trở về Thành Cổ ngỡ trong mơ
Năm tháng nào đất nước mình đầu rơi máu chảy
Sông Thạch Hãn vẫn trong xanh tận đáy
Các anh có về trong khúc hát hôm nay
Tuổi thanh xuân anh nằm lại nơi này
Cùng đồng đội, cỏ cây với trời xanh Quảng Trị
Trước mũi súng quân thù anh có nghĩ
Tên tuổi mình vang mãi một bài ca
Bài ca không quên em viết tiếp được rồi
Giọt nước mắt em rơi xuống nơi anh từng ngã
Nước mắt ấy thấm vào từng cây lá
Viết tiếp bài ca như một khúc quân hành.
Thanh Loan
Chưa có bình luận nào cho bài viết này